Trong căn nhà truyền thống kiểu Nhật với sàn tatami mềm mại và cửa lùa shoji bằng giấy, Aiko chăm chú sắp xếp bàn trà. Người phụ nữ ngoài bốn mươi mang vẻ đẹp dịu dàng và nét kiên nhẫn của một người đã quen với những bổn phận trong gia đình. Hôm nay, bà muốn chuẩn bị một buổi chiều thật đặc biệt cho Haruto, cậu con trai riêng của chồng bà, người vừa bước sang tuổi hai mươi.
Haruto là một chàng trai ít nói, dáng người cao gầy, với đôi mắt sâu thẳm nhưng luôn mang vẻ lảng tránh. Cậu chỉ vừa mới chuyển đến sống cùng cha sau nhiều năm lớn lên với mẹ ruột. Dù mang trong mình chút lạnh lùng, Haruto luôn cư xử lễ phép, tuy nhiên, khoảng cách giữa cậu và Aiko vẫn tồn tại như một bức tường vô hình.
Aiko không trách Haruto vì điều đó. Bà hiểu rằng vai trò của mình không bao giờ là thay thế mẹ ruột của cậu, mà chỉ đơn giản là làm cầu nối để cậu cảm thấy thoải mái trong ngôi nhà này. Hôm nay, nhân dịp sinh nhật Haruto, bà quyết định làm món ăn mà cậu yêu thích – cơm cà ri với thịt bò wagyu.
Khi Haruto bước vào phòng, Aiko khẽ mỉm cười, đặt khay thức ăn trước mặt cậu. “Cảm ơn vì đã dành thời gian,” bà nói, giọng nhẹ nhàng và ấm áp, dù biết rằng những lời đó sẽ chỉ được đáp lại bằng một cái gật đầu. Haruto ngồi xuống, khẽ cúi đầu trước khi bắt đầu bữa ăn.
Trong lúc cậu ăn, Aiko không ngừng chú ý đến những chi tiết nhỏ: cậu có thêm chút cơm hay không, nước trà có còn đủ ấm không. Haruto, dù không nói gì, dần cảm nhận được sự quan tâm chân thành trong từng hành động ấy. Cậu liếc nhìn Aiko, đôi mắt ánh lên chút lúng túng, nhưng cũng thoáng có sự biết ơn.
Sau bữa ăn, Aiko đặt một hộp quà nhỏ trước mặt Haruto. Bên trong là một cây bút máy cao cấp – thứ cậu cần cho những bài luận văn ở trường đại học. Haruto khẽ cúi đầu, lần này sâu hơn, như để cảm ơn không chỉ món quà mà còn cả sự kiên nhẫn và tình cảm mà bà đã dành cho cậu.
Trong căn phòng tĩnh lặng, hai con người ngồi cạnh nhau, khoảng cách dường như dần được thu hẹp bởi sự chân thành và những cử chỉ giản đơn nhưng đầy ý nghĩa.