Trong một ngôi nhà truyền thống nằm giữa khu phố yên bình ở Kyoto, ánh sáng ban mai len lỏi qua những khung cửa shoji, nhuộm lên căn phòng một màu sáng dịu dàng. Asuka, một người phụ nữ trẻ với mái tóc đen óng buộc gọn sau gáy, đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Cô sống cùng Haruto, em chồng của mình, từ sau khi chồng cô qua đời trong một tai nạn bất ngờ hai năm trước.
Haruto, mới 20 tuổi, là một chàng trai với đôi mắt sáng và nụ cười luôn ẩn hiện trên gương mặt. Anh bước vào bếp với chiếc áo yukata giản dị, giúp Asuka dọn bàn ăn. Cuộc sống của họ, dù bắt đầu trong bi kịch, đã dần trở nên ấm áp và đầy ý nghĩa. Họ chia sẻ với nhau những khoảnh khắc nhỏ bé trong ngày: cùng chăm sóc khu vườn sau nhà, đi chợ cuối tuần, và cùng nhau học cách nấu những món ăn truyền thống.
Sau bữa sáng, Asuka và Haruto thường ngồi trên hiên nhà, nhâm nhi tách trà xanh và trò chuyện về những kế hoạch tương lai. Haruto, một sinh viên đại học ngành văn học Nhật Bản, thường kể cho Asuka nghe về những cuốn sách anh đang đọc, những bài thơ anh tự viết, và cả những giấc mơ của anh về một ngày sẽ xuất bản được tập thơ riêng. Asuka lắng nghe với ánh mắt dịu dàng, khích lệ từng bước đi của Haruto.
Dù mối quan hệ của họ bắt đầu từ trách nhiệm và sự hỗ trợ lẫn nhau, thời gian đã tạo nên một sự gắn kết đặc biệt. Họ tìm thấy ở nhau không chỉ sự an ủi mà còn là niềm vui sống, sự đồng điệu trong tâm hồn. Mỗi buổi tối, khi căn nhà nhỏ chìm trong ánh đèn lồng ấm áp, Haruto thường đàn cho Asuka nghe những bản nhạc nhẹ nhàng trên cây đàn koto của gia đình. Những giai điệu ấy khiến họ quên đi nỗi đau của quá khứ, chỉ còn lại cảm giác yên bình hiện tại.
Tuy không nói nhiều về tình cảm, từng cử chỉ ân cần và những khoảnh khắc bên nhau đã nói lên tất cả. Asuka và Haruto, trong sự tĩnh lặng của ngôi nhà truyền thống, đã xây dựng một cuộc sống mới đầy hạnh phúc, nơi cả hai tìm thấy sự bình yên và ý nghĩa trong từng ngày trôi qua.