Trương Diệu Linh đến nhà Khánh Minh vào một buổi chiều muộn, mang theo niềm háo hức khó tả. Đây là lần đầu tiên cô ghé thăm nhà anh và cũng là lần đầu tiên cả hai có cơ hội dành trọn một buổi tối bên nhau mà không bị gián đoạn. Khánh Minh đã sắp xếp căn phòng của mình thật gọn gàng, với chiếc giường lớn được phủ ga màu xanh dương nhạt và ánh đèn ngủ dịu dàng tạo nên một không gian ấm cúng.
Sau bữa ăn tối, họ cùng nhau lên phòng. Khánh Minh kéo chăn ra, để Diệu Linh thoải mái nằm trên chiếc giường của anh. Cô khẽ mỉm cười, cảm nhận sự mềm mại của gối và chăn. Một cảm giác bình yên lan tỏa, như thể mọi ồn ào bên ngoài đều bị bỏ lại sau cánh cửa khép kín.
Cả hai nằm cạnh nhau, chia sẻ chiếc chăn ấm áp. Trương Diệu Linh tựa nhẹ đầu vào vai Khánh Minh, cảm nhận hơi thở đều đặn của anh. Chiếc laptop được đặt trên đùi, phát một bộ phim hài mà họ đã lên kế hoạch xem cùng nhau từ lâu. Tuy nhiên, cả hai dường như không tập trung vào bộ phim, mà thay vào đó, sự hiện diện của đối phương mới là điều quan trọng nhất.
Diệu Linh nhắm mắt, tận hưởng sự yên tĩnh và hơi ấm từ người bạn trai. Tiếng mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ càng làm không gian thêm phần lãng mạn. Khánh Minh khẽ kéo cô gần hơn, cánh tay anh vững chãi ôm lấy cô như một lời trấn an, như muốn nói rằng cô sẽ luôn được an toàn khi ở bên anh.
Thời gian trôi qua chậm rãi. Không cần lời nói, sự gần gũi và thân mật giữa họ chính là cách để bày tỏ tình cảm. Diệu Linh cảm thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc, một thứ hạnh phúc giản đơn nhưng vô cùng quý giá.
Khi bộ phim kết thúc, ánh sáng từ màn hình laptop tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn ngủ dịu dàng. Cả hai nằm im lặng, chìm đắm trong khoảnh khắc bình yên. Trương Diệu Linh khẽ mỉm cười, nghĩ rằng không nơi nào cô muốn ở hơn chính nơi này, bên người cô yêu.