Buổi sáng ở Tokyo, không khí trong lành với những tia nắng nhẹ chiếu xuyên qua hàng cây. Cô gái trẻ người Nhật, khoảng đôi mươi, bước vào công viên để bắt đầu buổi tập thể dục thường lệ. Mặc bộ đồ thể thao gọn gàng, mái tóc đen mượt buộc cao, cô tỏa ra năng lượng tươi mới. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô hòa vào âm thanh xào xạc của lá cây, mang lại cảm giác yên bình.
Cô chạy dọc con đường lát đá quanh co, hít thở sâu để tận hưởng không khí trong lành buổi sáng. Khi đến gần khu vực ghế đá cạnh hồ nước, cô nhận thấy sự hiện diện của một nhóm ông lão ngồi tụ tập. Họ trông có vẻ thân thiện ban đầu, nhưng ánh mắt và thái độ của họ nhanh chóng khiến cô cảm thấy khó chịu. Những cái nhìn soi mói, cử chỉ ám chỉ bắt đầu xuất hiện.
Không khí thoải mái dần bị thay thế bởi cảm giác bất an khi nhóm người lớn tuổi bắt đầu có những hành động vượt quá giới hạn. Một trong số họ tiến lại gần, cản đường cô. Dù cố gắng tránh né, cô vẫn không thể thoát khỏi sự đeo bám của họ. Họ dùng thân hình che lấp lối đi, buông những cử chỉ và hành động khiến cô thấy bị đe dọa.
Cảm giác căng thẳng tràn ngập, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh, tìm cách thoát khỏi tình huống. Đôi mắt cô nhanh chóng tìm kiếm sự giúp đỡ xung quanh, nhưng khu vực này lúc đó vắng vẻ, không có ai khác ngoài nhóm người kia.
Cô bước lùi lại, giữ khoảng cách với họ, tay nắm chặt điện thoại để chuẩn bị gọi cứu trợ nếu cần. Trong đầu, cô tự nhủ phải giữ vững tinh thần và không để nỗi sợ chi phối. Những bài học về tự vệ trong những tình huống nguy hiểm mà cô từng học qua giờ trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.
Sau một hồi căng thẳng, nhận ra cô không dễ dàng bị khuất phục, nhóm ông lão dần lùi bước. Có lẽ sự quyết đoán của cô khiến họ chùn tay. Khi họ rời đi, cô gái nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, trái tim vẫn còn đập mạnh vì căng thẳng. Nhưng hơn hết, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì đã giữ được sự bình tĩnh và an toàn cho bản thân.