Nana, một cô nhân viên văn phòng trẻ tuổi làm việc tại một công ty lớn ở Tokyo, vừa trải qua một ngày làm việc dài. Ngoài kia, bầu trời đã chuyển sang màu xám đậm, báo hiệu một cơn mưa lớn đang chuẩn bị ập xuống. Nana thường về sớm để tránh giao thông đông đúc, nhưng hôm nay công việc tồn đọng khiến cô phải ở lại công ty muộn hơn bình thường. Cùng lúc đó, Takashi, đồng nghiệp của cô, cũng đang cặm cụi làm nốt phần công việc của mình ở bàn bên cạnh.
Khi đồng hồ điểm 7 giờ tối, tiếng mưa bắt đầu rơi mạnh trên cửa kính của văn phòng, từng hạt mưa đập vào như muốn xuyên qua lớp kính dày. Nana ngước mắt nhìn ra ngoài và thở dài. Cơn mưa lớn hơn cô nghĩ, và giờ đây việc rời khỏi công ty trở nên bất khả thi. “Chắc mình phải đợi thêm một chút,” cô tự nhủ, trong khi Takashi cũng ngước nhìn lên và thở dài theo.
“Có vẻ như chúng ta sẽ phải ở lại đây một lúc nữa,” Takashi nói với giọng điệu thoải mái, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính. Anh là một người làm việc chăm chỉ, trầm lặng và luôn tôn trọng đồng nghiệp, nhưng hôm nay giữa không gian im lặng và tiếng mưa rơi ngoài kia, Nana cảm nhận được một không khí khác thường giữa họ.
Không gian yên tĩnh giữa hai người dần trở nên nặng nề hơn khi mưa cứ thế không ngừng trút xuống. Cả văn phòng giờ chỉ còn mỗi họ, không có tiếng cười nói ồn ào của đồng nghiệp, không còn tiếng bước chân vội vã ngoài hành lang. Mọi thứ chìm vào sự tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng mưa rả rích đều đặn ngoài kia.
Takashi bước đến gần bàn của Nana, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. “Mệt rồi phải không? Chúng ta làm xong công việc rồi, nên hãy nghỉ một chút.” Lời nói của anh dịu dàng, nhưng ánh mắt anh nhìn cô có điều gì đó khó diễn tả. Nana cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, cô không hiểu tại sao, nhưng không gian tĩnh lặng và sự gần gũi giữa họ dường như khiến cô không thể tập trung vào điều gì khác.
“Ừ, em cũng đang định nghỉ một chút,” Nana trả lời, mắt nhìn xuống, cảm nhận được hơi ấm từ tay anh trên vai mình. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi Takashi ngồi xuống cạnh cô, khoảng cách gần giữa hai người khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn.
Không biết từ lúc nào, hai ánh mắt gặp nhau trong một khoảnh khắc dài. Takashi, với ánh nhìn sâu thẳm, không nói gì thêm, chỉ khẽ đặt một tay lên gương mặt Nana. Cô ngạc nhiên nhưng không thể từ chối sự khao khát đang dâng trào trong lòng mình. Mưa bên ngoài vẫn rơi, như tạo thêm sự che chở cho những cảm xúc mà cả hai đang cố kìm nén.
“Nana…” Takashi khẽ gọi tên cô, giọng anh trầm và ấm áp. Lúc này, Nana không còn suy nghĩ gì nữa, cô để mọi cảm xúc dẫn lối. Cả hai từ từ tiến lại gần nhau hơn, và rồi đôi môi họ tìm đến nhau trong một nụ hôn bất ngờ nhưng đầy đam mê. Từng cái chạm, từng cử chỉ như thể đã chờ đợi từ lâu, không còn lời nói nào cần thiết nữa.
Nana cảm nhận được sự đam mê từ Takashi, bàn tay anh từ từ lướt trên cơ thể cô, nhẹ nhàng nhưng đầy sự chiếm hữu. Cơ thể cô phản ứng lại với từng cái chạm, khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp. Những tiếng thở dài, những âm thanh hưng phấn khẽ phát ra từ môi cô, hòa cùng với tiếng mưa không ngừng rơi ngoài kia.
Takashi tiếp tục vuốt ve cơ thể cô, mỗi cử chỉ đều dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Nana cảm thấy cơ thể mình bị cuốn vào một dòng xoáy cảm xúc mãnh liệt. Cô không thể kiềm chế được nữa, những âm thanh rên rỉ nhỏ dần trở nên rõ ràng hơn, phản ánh sự khoái cảm tràn ngập trong cơ thể cô. Con cặt anh đâm sau vào trong lồn liên tục, dâm thủy không ngừng chảy ra ước sũng lồn, âm thanh dâm dục của cô làm anh kích thích không chiệu nỗi, lồn cô co thắt liên hồi siết chặc láy con cặt đang đụ mãnh liệt của anh.
Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng cả hai đã không còn bận tâm về thời gian hay không gian bên ngoài nữa. Họ đã hoàn toàn chìm đắm trong những cảm xúc mãnh liệt và không thể cưỡng lại. Trong khoảnh khắc ấy, Nana và Takashi không còn là những đồng nghiệp đơn thuần nữa, mà là hai con người tìm thấy nhau giữa những cơn mưa lạnh giá, mang lại cho nhau sự ấm áp và hạnh phúc.